Tôi biết em mượn bóng gởi hình
Mượn mạn thuyền tránh cơn lụt dữ Mượn bờ vai trút nỗi buồn quá khứ Mượn lời thơ ve vuốt chữ tình xưa.Tôi biết em sáng nắng chiều mưa
Dưới mặt trời vẫn ôm tim mù quáng Giữa đêm đen lại khát khao ánh sáng Làm bụi mù cho thành phố tôi yêu.Tôi biết lá vàng rơi xuống buổi chiều
Trong mắt người khen là mùa thu đẹp Ôi chiếc lá khô khan đường vân bẹp Đã lìa cành vẫn quay cuống về cây.Tôi biết thơ tôi như những áng mây
Sẽ không có góc trời dừng lại Thà là mây để đời còn phong thái Lồng lộng bay giữa trời đất bao la.Tôi biết em giả ngộ trăng hoa
Thêm sống động một bóng hình lỡ mượn Bởi yêu thơ, tôi đành câm như tượng Cho ngữ ngôn một lần thoát xác thương vay.Tôi biết có ngày tình sẽ thay vai
Và có lúc thơ không còn ma lực Thà chấp nhận cuộc chơi này chấm dứt Giã từ nhau xin gởi lại đôi lời...PHẠM HỒNG ÂN
CHÚC CÁC BẠN MỘT ĐÊM NGON GIẤC